Tiếng Việt tiếng Anh
Tiếng Việt tiếng Anh

/𝐌𝐚𝐦𝐚’𝐬 𝐣𝐨𝐮𝐫𝐧𝐚𝐥/ 𝑆𝑐𝑟𝑜𝑙𝑙 𝑑𝑜𝑤𝑛 𝑓𝑜𝑟 𝐸𝑛𝑔𝑙𝑖𝑠ℎ
Tiếng Việt tiếng Anh
Mình biết nhiều người sẽ thắc mắc vì sao Facebook của mình cứ bữa tiếng Anh, bữa tiếng Việt loạn cả lên. Thật lòng mà nói chủ thế nào thì Facebook nó sẽ thế đó không lẫn vào đâu được. Cứ dăm ba bữa mình lại lên cơn quyết tâm làm lại cuộc đời, nhưng y như rằng 2, 3 ngày sau nó lại loạn lên như cũ. Gần 40 tuổi rồi thôi thì thay đổi thì mình chấp nhận đầu hàng & tập sống chung với nó. Nhầm, tiếp tục sống chung với nó kkk
Để mình kể cho nghe, followers Facebook của mình ngoài khách hàng quốc tế, các brand ra thì có một phần lớn là các cô các chị, người ta hay gọi là thợ móc len, còn mình thì luôn ưu ái gọi là nghệ nhân. Vì mình tin rằng những người đang gìn giữ và bảo vệ di sản ngành thủ công truyền thống cần phải được tôn vinh và cần được “sống khỏe” với những đóng góp của mình. Nhưng thực tế hầu hết nghệ nhân, tính luôn cả mình đều đang sống chật vật với lợi nhuận ít ỏi. Phải làm nghề này nghề kia để có thể tiếp tục đam mê của mình. Nói thật luôn, mình có thêm mấy nghề tay trái. Chẳng phải đam mê gì lắm đâu, chủ yếu là lấy đầu này đắp đầu kia, chưa nợ là mừng rồi. Mình nói thật cho mọi người bớt hâm mộ hay ca tụng mình. Nhiều khi mọi người inbox tâm sự rồi ngưỡng mộ những điều mình làm. Trời ơi, tối là mình mất ngủ luôn. Không phải vì sướng đâu mà là quê quá trời quê, kiểu như thấy mình không xứng đáng. Rồi bị áp lưc rồi tự thề thốt với bản thân, hứa sẽ gương mẫu làm lại từ đầu này nọ. Xong hôm sau bạn rủ đi chơi là lại quên tuốt lời hứa hôm qua kkkk
Vậy đó cho nên lâu lâu phải viết bằng tiếng Việt để các cô các chị đọc được. Những bài đăng của mình lượt tiếp cận rất cao vì được các cô các chị like ủng hộ nhiệt tình thay vì hiềm khích với nhau như các nghề khác. Người ta giấu nghề gần chết còn mình gặp ai cũng kể cho nghe, còn lập chiến lược kinh doanh giùm luôn. Nhiều khi cũng buồn vì bị cuỗm hết chất xám nhưng rồi cũng tha thứ. Tính của mình hay bao đồng rút kinh nghiệm mãi mà cũng không được nên thôi mình chấp nhận con người mình như vậy đi. Ai làm được thì mừng dùm họ, miễn sao đóng thuế đầy đủ để cho đất nước còn phát triển, để thợ móc len bọn tui còn vùng lên sánh vai cùng cường quốc năm châu nữa chứ!
𝐌𝐢𝐧𝐡
——
Vietnamese & English
I know many people might wonder why my Facebook alternates between English and Vietnamese, seemingly at random. To be honest, Facebook has a mind of its own, and it’s not something I can control. Every now and then, I muster up the determination to turn my life around, but it seems like after 2 or 3 days, it goes back to its chaotic state. I’m almost 40 now, so I’ve accepted that I’ll just go with the flow and live with it. Well, continue living with it, to be precise! Haha.
Let me share with you that aside from international clients and brands, the majority of my Facebook followers are crafters, commonly referred to as “thợ móc len” in Vietnamese, but I prefer to call them artisans. I believe that those who preserve and protect the heritage of traditional craftsmanship deserve recognition and should “live well” with their contributions. However, in reality, most artisans, including myself, struggle to make a decent profit. We often have to juggle multiple jobs to pursue our passions. To be honest, some of my side jobs are not that glamorous; it’s more about making ends meet. I’m telling you this so you won’t idolize or praise me too much. Sometimes people inbox me, pouring their hearts out and admiring what I do. Oh my, those nights, I can’t sleep. It’s not because I’m ecstatic; it’s more like feeling unworthy and overwhelmed by my roots. Then I feel pressured and make promises to myself, pledging to start fresh. But the next day, when a friend invites me out, I forget all about those promises! Haha.
So, from time to time, I have to write in Vietnamese so that all the lovely ladies can read. My posts receive high engagement because these ladies enthusiastically support and like them, instead of harboring ill feelings toward one another like in some other professions. While others keep their trades secret to the grave, I share mine with everyone and even help them develop business strategies. My nature is to be open and learn from experiences, but it’s not always successful. So, I accept myself for who I am. Whoever can do it, I’m happy for them, as long as they pay their taxes and contribute to the country’s development. This way, us crafters can stand shoulder to shoulder with the powerful nations around the world!

And in the photo, I’m the crochet expert who doubles as my mom. God hates black crochet, but even with a blood relationship, there are no exceptions in the company. Haha!